Cuộc đời của bác làm rất nhiều cho người khác nhưng biết đâu những công việc ấy lại bù trừ hết cho nhau.Nhưng mà chả tin được anh bác sỹ này lắm.Công tắc ở đâu để mẹ tắt cho.Họ biểu trưng cho chính họ.Chẳng cần gì nữa cả.Mà tôi đợi nhiều năm nữa thực tế trả lời.Nhưng trong chủ thể, sự mặc cảm mơ hồ này vốn là một cảm giác nội tại tự nhiên.Số cháu đầy đủ nhưng chả bao giờ sung túc cả Rồi bác bảo: Tết này về mua cho bố cái dao cạo, mua cho mẹ ít đồ trang điểm, mua cho em cái gì nó thích.Tôi ủng hộ cái đúng.Và cũng từ đấy, anh ý thức được mình phải trân trọng và có trách nhiệm hơn với ngòi bút của mình.